Viết về “khỏa thân” đâu phải là “đặc sản” của thời hiện đại mà từ thời trung đại, cụ Nguyễn đã dụng tâm rồi. Mà cụ viết hay là khác. Tạm nhặt một cặp 6-8 ở câu 1311 – 1312 thấy rõ điều đó:
𤑟牟𥪞玉𤽸牙
Rõ màu trong ngọc trắng ngà,
𠫅𠫅産𤒘𠬠座天然
Dày dày sẵn đúc một toà thiên nhiên.
Làm rõ một số từ, ngữ:
Rõ màu : không phải “màu” trong “Màu sắc” là đặc trưng của nhận thức thị giác được mô tả thông qua các loại màu, với các tên như đỏ, cam, vàng, xanh lá cây, xanh dương hoặc tím. Mà là “dáng điệu, toàn bộ những biểu hiện bên ngoài tạo nên cảm giác có một tính chất nào đó”. Ví dụ trong ca dao: “Chuộng chuối, chuối lại cao tàu. Chuộng em em lại ra màu làm cao”.
Trong ngọc trắng ngà: trong như ngọc, trắng như ngà, dùng để đề cao vẻ đẹp tâm hồn và hình thể của phụ nữ.
Như thế, câu 6 đã rất lôi cuốn, vừa hư vừa thực mà chẳng thô!
Dày dày: dáng dấp đầy đặn, không phải ục ịch và mảnh khảnh.
Sẵn: có nhiều nghĩa: ở trạng thái có thể sử dụng hoặc hành động được ngay do đã được chuẩn bị đầy đủ (“quần áo may sẵn”, “Trong tay đã sẵn đồng tiền”); có nhiều đến mức đáp ứng đầy đủ nhu cầu, muốn bao nhiêu cũng được (“Thông minh vốn sẵn tư trời”); nhân dịp (Sẵn tay bả quạt hoa quì); sẵn sàng, đã có từ trước, do đã được chuẩn bị (“Hiên sau treo sẵn cầm trăng”).
Một tòa thiên nhiên: một công trình xây dựng qui mô, ở trạng thái phô bày cả ra, nghĩa là hoàn toàn không có gì che phủ hoặc che giấu cả.
Như thế, câu 8 này ý nói “Kiều lõa thể để lộ một thân hình đầy đặn xinh đẹp, toàn mỹ”
Tóm lại, cặp 6-8 này tụng ca thân thể người đẹp và là câu duy nhất trong văn học trung đại Việt Nam, không có trong nguyên tác của Thanh Tâm Tài Nhân. Ở đây Nguyễn Du phác thảo, qua con mắt của Thúc Sinh (người biết trân trọng phụ nữ và sống hết mình vì tình yêu, mê đắm Kiếu) cảnh Kiều tắm nước nóng có tẩm hoa lan, sau bức “trướng hồng tẩm hoa” (湯蘭𢷀幅帳紅浸花) với dáng vẻ mờ ảo, hư thực,… như một tác phẩm điêu khắc.
Như vậy dáng vẻ, thân thể Kiều được tô đẹp, tôn trọng, thực và nhân văn hơn trong nguyên tác “Kim Vân Kiều truyện” của Thanh Tâm Tài Nhân.
Ở Đại Việt thời ấy, có một nữ sĩ tài danh nổi tiếng bạo dạn là Hồ Xuân Hương (胡春香, 1772 ? – 1822). Nhưng nữ sĩ họ Hồ khi “khỏa thân” người con gái còn để lại cái yếm, cái váy chỉ mượn sự trễ nải của chủ nhân và mượn cơn gió nồm để tả: “Đôi gò bồng đảo sương còn ngậm, Một lạch đào nguyên suối chửa thông”, 堆塸蓬島霜群吟 殳瀝 桃源𤂬渚蓪 nhưng lại rất gợi dục, câu nhử “Quân tử dùng dằng đi chẳng dứt,” 君子拥孕 迻拯𦄵 ! Nó không tinh tế, nho nhã và trong trẻo như ngòi bút của Nguyễn Du (阮攸, 1765 – 1820). Cụ Nguyễn vi diệu là ở chỗ để chàng Thúc tự do ngắm “tòa thiên nhiên dầy dầy đúc sẵn” một cách “rõ màu”, thấy cả “trong ngọc trắng ngà”, tức là cả nội dung và hình thức, vừa nhìn ngắm lại cảm giác được!. Vâng chính Thúc sinh chứ không phải ai khác trong Truyện Kiều!
Giai đoạn sau và hiện nay có nhiều ngòi bút viết, tả sex, khai thác vẻ đẹp của người phụ nữ song hiếm có bài, tác phẩm nào có những câu hay như thế! Sex mà không gợi dục, khỏa thân mà thanh,!!!
Vì vậy, đây là cặp lục bát hay trong toàn bộ 3254 câu của tác phẩm!
Rảnh, nghiền ngẫm lại Kiều và học thêm chữ, vỡ ra ối điều!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Tôn trọng cộng đồng, Hiếu kính Tổ Tông, Thương yêu đồng loại, Chăm sóc hậu nhân!