Xa quê, chạnh nhớ đủ điều:
Cói, Rươi, mắm cáy, cánh diều, bờ đê.
Lại nhớ những nét chân quê:
Tên gọi thân thuộc sao nghe khác người.
*
Hà Nội muốn về quê tôi.
Phải đi qua đoạn Cầu CHUI, chớ vòng.
*
Chùa lớn ngả bóng rêu phong,
Mà gọi Chùa VẼ chạnh lòng thợ xây.
Dòng sông xuôi ngược hàng ngày,
Lại là Sông CẤM hỏi thầy tính sao?
Vẫn thông nhưng gọi Cầu RÀO,
Ai qua cũng đón, ai vào chẳng ngăn.
Qua rồi cái thủa khó khăn,
Qua rồi cái thủa khó khăn,
Mà sao Cầu ĐẤT vẫn quằn xe đi?
Trong chợ nào thiếu thứ chi,
Trong chợ nào thiếu thứ chi,
Lại gọi Chợ SẮT còn gì là oai?
Cát quê tôi có CÁT DÀI,
Chắc do ĐA ĐỘ bồi hoài mà nên ?.
TIÊN LÃNG là quên trước tiên.
Nhưng lại là xứ đậm duyên thuốc Lào.
Đây rồi bến cũ QUÝ CAO,
Cầu thong dong vượt vui nào vui hơn!
Lần tìm mua vó VÂN ĐỒN,
Nhớ câu ca cũ mà hồn vẩn vơ!
HÒN DẤU có tự bao giờ,
Mà sao hiển hiện đợi chờ khách thăm!
CÁT BÀ ngoài biển xa xăm,
Chờ Ông chẳng gặp sủi tăm dỗi hờn.
Đồ thật lại bảo ĐỒ SƠN,
Để đau lòng khách, nỗi buồn thêm tăng.
*
Ba Mươi CẦU NGUYỆT vắng Trăng,
Dệt nên nỗi nhớ chị Hằng tươi xinh.
*
Ngày xưa MÔNG THƯỢNG ngút xanh,
Các thôn của xã Chiến Thắng |
Bây giờ MÔNG HẠ bẻ cành trồng dây.
Chợ THÁI vẫn mở hàng ngày,
Mà dao chẳng thấy thớt tầy cũng không!
PHƯƠNG HẠ hương lúa say lòng,
Bước qua CẦU KHUỂ nối dòng đôi nơi.
CỐC TRÀNG khuất bóng Cò rơi,
Đi qua TÔN LỘC tìm nơi cõi thiền.
Nhà thờ vươn bóng KIM CÔN,
TÂN THẮNG, quê mới-bãi bơn thủa nào!
*
NÚI VOI sừng sững vươn cao,
Bóng soi VĂN ÚC nôn nao nhớ rừng.
Đường xa muôn nẻo đã từng,
Địa danh đâu tựa HẢI PHÒNG quê ta?
Chép lại và bổ sung, Quốc khánh 2011
Ngày xưa có HẢI đã PHÒNG,
Trả lờiXóaNgày nay một tấc quyết không di dời!