Ngày vui dạo ngắm vườn Hoa
Trăm Hoa trăm sắc, biết là bông nao ?
Én chao cho thắm sắc Đào,
Cánh Mai mảnh dẻ lẽ nào dễ quên ?
Rừng Xuân rộn rã tiếng chim,
Hoa ban trắng núi, điều khèn vang xa.
Tigoll trinh trắng tuổi hoa,
Tím Violette chan hoà thuỷ chung.
Dạ Lan hương toả say lòng,
Đậm đà nỗi nhớ, mặn nồng tình thương.
Mưột mà uốn chải soi gương,
Tóc tiên gợi những vấn vương buổi chiều.
Trúc Đào khoe sắc yêu kiều,
Xin đừng đem tặng người yêu ban đầu.
Hoa Nhài thoang thoảng thơm lâu,
Trách ai sớm đượm lại mau phai tàn.
Ngắm nhìn đôi cánh Phong Lan,
Bồi hồi chạnh nhớ mái sàn sơn khê.
Hỏi ai thắp lửa ngày hè,
Cho Hoa Phượng đỏ tuổi thơ giữ gìn.
Hương từ bát ngát đầm Sen,
Quyện cùng câu hát đẩy thuyền nhẹ trôi.
Nữ hoàng Hạnh phúc, em ơi,
Hồng Nhung khoe sắc doạ người sợ gai.
Trời Thu trong tựa mắt ai.
Cúc Vàng gợi nỗi nhớ dài thêm thương.
Dẫu rằng vùi dập gió sương,
Hoa Huệ vẫn trắng thơm hương ban đầu.
Ai về gửi chút Hoa Ngâu,
Đợi xem Quỳnh nở đỡ lâu tháng ngày.
Chiều chiều lạnh gió heo may,
MẪU ĐƠN lẻ bóng nhớ ngày mới quen.
Ra về, tạm biệt, nghe em,
Hẹn lần sau nữa lại lên thăm vườn.
Trăm Hoa đua sắc rập rờn,
Sao riêng Hoa Phượng lay hồn ai ơi !
Hỏi Hoa, Hoa lắc đầu cười,
Hỏi em,em nỏ hiểu người yêu Hoa.
Xốn xang quay hỏi đến ta
Tại sao khó nói : bởi Hoa hay Người !
Trăm Hoa trăm sắc, biết là bông nao ?
Én chao cho thắm sắc Đào,
Cánh Mai mảnh dẻ lẽ nào dễ quên ?
Rừng Xuân rộn rã tiếng chim,
Hoa ban trắng núi, điều khèn vang xa.
Tigoll trinh trắng tuổi hoa,
Tím Violette chan hoà thuỷ chung.
Dạ Lan hương toả say lòng,
Đậm đà nỗi nhớ, mặn nồng tình thương.
Mưột mà uốn chải soi gương,
Tóc tiên gợi những vấn vương buổi chiều.
Trúc Đào khoe sắc yêu kiều,
Xin đừng đem tặng người yêu ban đầu.
Hoa Nhài thoang thoảng thơm lâu,
Trách ai sớm đượm lại mau phai tàn.
Ngắm nhìn đôi cánh Phong Lan,
Bồi hồi chạnh nhớ mái sàn sơn khê.
Hỏi ai thắp lửa ngày hè,
Cho Hoa Phượng đỏ tuổi thơ giữ gìn.
Hương từ bát ngát đầm Sen,
Quyện cùng câu hát đẩy thuyền nhẹ trôi.
Nữ hoàng Hạnh phúc, em ơi,
Hồng Nhung khoe sắc doạ người sợ gai.
Trời Thu trong tựa mắt ai.
Cúc Vàng gợi nỗi nhớ dài thêm thương.
Dẫu rằng vùi dập gió sương,
Hoa Huệ vẫn trắng thơm hương ban đầu.
Ai về gửi chút Hoa Ngâu,
Đợi xem Quỳnh nở đỡ lâu tháng ngày.
Chiều chiều lạnh gió heo may,
MẪU ĐƠN lẻ bóng nhớ ngày mới quen.
Ra về, tạm biệt, nghe em,
Hẹn lần sau nữa lại lên thăm vườn.
Trăm Hoa đua sắc rập rờn,
Sao riêng Hoa Phượng lay hồn ai ơi !
Hỏi Hoa, Hoa lắc đầu cười,
Hỏi em,em nỏ hiểu người yêu Hoa.
Xốn xang quay hỏi đến ta
Tại sao khó nói : bởi Hoa hay Người !
(Buồng 16 NK 23 NTH sau buổi đi chơi về 04/8/1981)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Tôn trọng cộng đồng, Hiếu kính Tổ Tông, Thương yêu đồng loại, Chăm sóc hậu nhân!