Nhân ngày 08/3/2004 Sinh viên Trường Cao đẳng Sư phạm Lào Cai đến nhà Chúc mừng cô giáo, các em có hỏi: Chú tặng gì? - Tôi cười: : Chú tặng .."Hoa Bắp Chuối" và đọc bài này.
Nửa cuộc đời, ngẫm lại thấy sững sờ:
Vay, nợ ai nay thành người như thế ?
Dẫu chưa cao hơn trời, chẳng sâu hơn bể
Mà nợ này sao cứ thấy rưng rưng !.
Thân vay mẹ những năm tháng lau rừng,
Ý chí cha truyền từ Tổ tông, Xóm Bản.
Kiến thức này vay của Thấy của bạn,
Trái tim Hồng ngành đào luyện mà nên.
Còn hậu phương giúp nên nghiệp vững bền,
Là công em, chắc gì em đã nhớ ?
Em là thế, luôn chắt chiu che chở,
Lo cho chồng, lại vun đắp cho con.
Chất dịu hiền từ cái thủa còn son,
Lớn dần lên, mặc thăng trầm, mưa, nắng.
Muốn nghìn lời, anh càng thêm im lặng,
Chút quà mừng, xin lại khất em yêu:
Vay mượn này đâu một sớm, một chiều,
Nên chuyện trả chẳng tính năm, tính tháng.
Hai Mẹ dạy gái, dâu hiền, đảm,
Để nay dành tất cả cho anh.
Nợ Mẹ, Cha, anh ơn đấng sinh thành,
Chắt thành lời nhân mừng thọ Mẹ:
“Cây Nhân đức mẹ trồng cho đời con hiển đạt,
Đạo Thảo hiền con tích để tuổi Mẹ trường niên.”
Trả bạn, thầy anh bằng công, bằng việc,
Trả nợ đời bằng Lý tưởng anh theo.
Còn nợ em, anh chẳng dám trả nhiều:
Gửi em đấy để thêm lời thêm lãi.
Vì anh hiểu: những cái gì dễ dãi,
Đến cũng mau nhưng chẳng được bền lâu.
Anh cùng em nguyện đến bạc mái đầu
Mãi Thắm nồng, thoáng chút vài giận dỗi:
“Giận em, khó giận vô cùng,
Châm que diêm giận lại bùng lửa yêu.
Giận em vừa lúc ban chiều,
Khi vầng Dương lặn lại yêu gấp Mười”.
Lào Cai, 07/3/2004- Lương Đức Mến-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Tôn trọng cộng đồng, Hiếu kính Tổ Tông, Thương yêu đồng loại, Chăm sóc hậu nhân!