Nhân “Ngày gia đình Việt Nam” nhớ lại chuyện của nhà tôi cách đây hơn 20 năm.
Ngày ấy chúng tôi còn ở Yên Bái, trong khu tập thể Sở Giáo dục. Mẹ đẻ tôi xuống chơi vào lúc vợ tôi chuẩn bị đi học chuyên tu ở Hà Nội. Lúc đó 2 con còn nhỏ, muôn vàn khó khăn. tôi đã viết bài thơ này :
Mẹ đi “Hoàn chỉnh mầm non”,
Bố đùa: Hai nhóc vẫn còn...mầm non.
Cu đang tập viết cười giòn:
Mẹ học mau cố kịp con ở nhà.
Chị cả góp chuyện cười khì:
Con lên trung học , mẹ về Mầm non !
Bà rằng: Mẹ cháu vì con,
Tuổi trẻ bận bịu, “Mầm non” bây giờ.
Bố cười, nhắc chuyện ngày xưa:
Nhiều gương học đến bạc phơ mái đầu.
Nay mẹ vắng, thời gian lâu,
Các con phải nhớ giúp nhau mọi bề.
Đến khi mẹ Tốt nghiệp về:
Bé lên lớp Bốn, Chị đi chuyên ngành.
Út cười, gấp vở nói nhanh:
Mẹ, Con đều học, mỗi mình bố chơi !
Đang xem, bà bỗng bật cười:
Bố mà không học-có roi của bà !
Bố vội mở tủ nói to:
Đây cuốn “Tự học...” cả nhà cùng xem.
-Yên Bái, tháng 8 năm 1990-
Nay, nhân ngày Gia đình, khi mà 2 con tôi đã xong Đại học, có công việc ổn định, vợ tôi đã nghỉ giảng dạy, đọc lại bài trên càng thấm thía: việc học là quan trọng. Tuy ngày nay nói là đã qua thời “khoa cử” nhưng việc xây dựng “Gia đình học tập” thời nào cũng cần. So ra trong mấy anh chị em của Bố và các anh chị em của Mẹ tôi thì những năm 1960-1970 gia đình tôi là nghèo nhất. Bởi bố tôi cũng dân “học trò”, 5 anh em trai tôi đều đi học. Các gia đình khác con cái lớn là ở nhà lo làm...Nhưng chỉ đến giờ mới biết cái giá của sự giáo dục nghiêm khắc của Cha tôi và sự ham mê học hành của anh em tôi.
-Lào Cai, 28/6/2011-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Tôn trọng cộng đồng, Hiếu kính Tổ Tông, Thương yêu đồng loại, Chăm sóc hậu nhân!