Người đi vỡ đất

07 tháng 11 2023

Thổ lộ NỖI LÒNG HƯU NHÂN

Sáng nay (06/11/2023), giữa lúc “tâng lâng khâng”, một chú trông quen quen mang chén sang chào và  hỏi “Bác lấy sổ lâu chưa”, giật mình: bây giờ làm gì có sổ mà lấy nhưng lĩnh lương hưu cũng đâu đó hơn trăm tháng rồi!

Ừ mà nhanh thật đấy, nhân chuyện chú em nhắc mới ngộ ra rằng: Sau năm mươi tuổi, đến tuổi “tri thiên mệnh” thì “tam quan (thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan) của một người quan trọng hơn cái bề ngoài dễ thấy là “ngũ quan” tức 5 bộ phận trên khuôn mặt: mắt, mũi, miệng, tai và lông mày!. Khi đó, người ta đề cao sự suy nghĩ, nhận thức hơn vẻ bề ngoài.

Đầu tiên, đó là việc “nghỉ hưu” mà ai cũng biét là ngã rẽ tất nhiên và chẳng cần “bấm đốt” gì cũng tính ra ngày tháng nhưng ít ai thấm và thấu ba góc khuất mà hầu hết mọi người từng phải trải qua, là tiếc nuối, yếu đuối và buồn tủi! Chiêm vào đời mình thấy chả sai mấy!.

Tiếc nuối bởi bị cắt đứt với công việc bao năm gắn bó một cách đột ngột. Đang ngày ngày “sáng cắp ô đi, chiều cắp ô về”, tự dưng thôi cảnh đó thấy nhơ nhớ, khó thể chịu đựng thêm cuộc sống vô nghĩa, cảm giác bản thân bị đặt ngoài lề xã hội. Có lúc cảm thấy không biết làm gì cho hết thời gian trong ngày và rất lạc lõng, mọi thứ không tuyệt vời như tưởng tượng. Nhất là với người thận trọng thái quá thì dó là những trải nghiệm cá nhân khó khăn. Lắm lúc nghĩ lại tự chất vấn rằng: sao không làm thế này, ứng xử thế kia …Giá mà,….Rồi khi bị áp lực bởi “cơm áo gạo tiền” thường nhật thì càng tiếc hùi hụi! 

Nhất là với những “đặc quyền”, “những lời tâng bốc”,… bởi vị trí công tác khi xưa! Xã hội, bạn bè và cả người thân nữa sẽ nhìn người nghỉ hưu với con mắt khác!

Khi tuổi càng cao thì càng yếu đi trông thấy, năng suất, hiệu quả làm việc, suy nghĩ giảm rõ rệt, “lục bất tòng tâm”! Rảnh đấy nhưng trời đâu cho hưu nhân làm hết những việc đã định, đi hết những nơi định tới, gặp hết những người định gặp,…các mối quan hệ xã hội, những khả năng,... có được trong thời gian đi làm ngày một xa vắng rồi mất hẳn!

 Lúc còn bé, ai cũng có tính tò mò nhưng càng lớn tuổi, người ta càng ít đặt câu hỏi, khó tiếp nhận cái mới bởi “tre già khó nắn !”.

Ngày càng cảm thấy cô đơn, bị bỏ rơi, chỉ sợ mọi người quên mất mình, nhất là với người từng nổi tiếng thời “đương”. Bởi đó là thứ rất nhiều người khao khát nhưng đồng thời nó cũng là thứ hủy hoại hạnh phúc. Luôn nhớ không khí ồn ào đường phố, nơi làm việc, nhớ đồng nghiệp, các buổi họp hành, những lần nổ,... Cà phê, rượu không thể khỏa lấp thiếu hụt này, nó chỉ giúp ta giết thời gian. Bạn bè, thuộc cấp, lính tráng,…cũ còn có nhưng quan hệ, quan tâm mới nên thông cảm cho chúng!

Nhưng mọi người cũng nên thông cảm cho hưu nhân, đừng chê bai, xa lãnh,...!

Vốn thuộc nhóm “có lương hưu cao”, tôi thừa nhận, có tài chính ổn định nhưng “tiền không là tất cả, chúng ta đã giã từ sự nghiệp nhưng không thể giã từ cuộc đời !. Do vậy, tập thích nghi và tìm kiếm mục đích sống thông qua một kỹ năng hoặc sở thích mới. Đây không phải đơn thuần chỉ là việc tìm cơ hội việc làm mới, tạo nguồn thu nhập và giảm bớt lo lắng về tài chính, bù đắp khoảng trống về thời giờ,... Nhưng ôm nhiều việc quá, kham không nổi, đành buông dần, bỏ bớt!

Như mình, bỏ được mấy chức hữu danh vô thực” thấy nhẹ cả người!

-Lương Đức Mến, đêm đầu sau phiên họp TTHĐH -

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tôn trọng cộng đồng, Hiếu kính Tổ Tông, Thương yêu đồng loại, Chăm sóc hậu nhân!